Nàng là một thân nữ tử khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt dung nhan diễm lệ, vẻ đẹp làm lay động chúng sinh. Người người gọi nàng là yêu nghiệt, nhưng một đời yêu nghiệt của nàng chính là do bi thảm của kiếp trước tạo nên. Giấc mộng tương tư, cả đời thương nhớ. Một nữ tử cũng đẹp đến quỷ thần đều hổ thẹn, mỹ nhân phẫn nộ, báo trước rằng cuộc đời nàng sẽ phải trải qua giông bão nối tiếp giông bão. Dấu chân nàng đi đến đâu, nơi đó gặp họa sát thân. Chiến tranh tam quốc cũng là vì nàng mà diễn ra, chỉ vì nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất khiến cho ba nam tử tài giỏi đều muốn tranh giành.
Cuộc đời nàng không cần đến tình yêu của nam nhân, chỉ cần vô tâm vô phế, du sơn ngoạn thủy, không cần phải để ý đến ánh nhìn của ai. Người người trách cứ nàng? Nàng mặc kệ người đời. Nàng chỉ quan tâm đến bản thân mình, một lòng một dạ khép chặt với nỗi cô đơn, khóa chặt trái tim, không muốn đón nhận thêm bất kì điều đau khổ nào nữa. Ba nam tử kia tựa như ba vị thần hung sát, đều là gương mặt hoàn mỹ tựa như tượng tạc, lại một lòng chung thủy với nữ tử vô tâm vô phế kia. Đó chính là tác động của tình yêu. Họ cần nàng, tựa như vạn vật cần nguồn sáng.