nó ngồi trên ghế, dáng vẻ ngoan ngoãn nhìn hai người đang lo lắng liền cảm thấy bất an. chẳng nhẽ nó lại gây ra chuyện gì ư? đâu có mà có nó cũng chẳng nhớ nổi đơn giản vì nó gây họa nhiều rồi bao giờ người xử lí cũng là cha nó. " hai người nói gì đi" cứ kéo dài thế này chẳng ổn chút nào " con sắp phải kết hôn" ông trần lên tiếng, giọng khàn khàn đã được tô luyện qua thời gian khiến ông thêm trững trạc và thận trọng. ông cũng đâu ngờ ngày này đến nhanh thế nhưng ông là người trọng tình nghĩa ai tốt với ông ông nhất định cả đời không quên. nếu năm ấy không có gia đình họ thì cũng chẳng có ông bây giờ.
nó trong trạng thái lâm sàng, hồn lìa khỏi xác. có phải thiên thạch vừa đập trúng đầu nó không. ở cái tuổi 20 này là thời hoàng kim của sự độc thân nó lại phải kết hôn có khác gì mất đi tự do. hơn nữa hôn phu còn chưa thấy bao giờ. nó vậy mà lại có ngày rơi vào thể loại chẳng thể tin nổi này. nó hoàn toàn không muốn nó muốn độc thân.
thấy con gái vẫn phiêu dạt chân trời bà Trần vội khuyên nhủ " thật ra cũng đâu có gì to tát con vẫn có thể về đây thăm chúng ta mà." mẹ nó ôm tay nó. nó biết họ đặt trọng trách nặng nề này vào vai nó họ cũng rất đau lòng. nó mơ màng hỏi lại " con phải kết..h..ô..n thật ư?" nó vẫn chưa tin đó là thật " năm xưa khi mẹ con sinh con ra nhà họ cũng sinh ra một đứa bé trai. hai nhà liền vui vẻ lập hôn ước với nhau.