Thật không ngờ trong suốt hai mươi mốt năm sống trên thế giới này, tôi vẫn có thể giữ vững được trái tim mình, chưa từng động lòng với người khác, càng chưa từng thử một lần yêu đương. Sống một cuộc sống an nhàn, tận hưởng những giây phút thảnh thơi thư giãn. Sau một ngày mệt mỏi có thể đến một quán cà phê, uống một cốc cà phê âm ấm nhìn dòng người tấp nập qua lại. Cuộc sống như vậy không phải là sướng sao ?
Thế nhưng ông trời lại cho tôi xuyên không. Xuyên không thì xuyên không, trọng sinh thì trọng sinh, tôi vốn đâu có sợ. Cuộc sống hai mươi mốt năm nhạt nhẽo vô vị, ít nhất hiện giờ còn có thêm chút ánh sáng của niềm hi vọng. Cũng chính vì thế tôi gặp được người con gái mà số phận đã định sẵn là đi cùng tôi hết quãng đời còn lại. Cô ấy không xinh lắm, nói chung khuôn mặt dễ nhìn tính cách dịu dàng hiền hậu. Chúng tôi cùng nhau trải qua những năm tháng hạnh phục phúc, cùng nhau tận hưởng được cảm giác yêu mãnh liệt.
Thế nhưng lại một lần nữa sóng gió lại xảy đến chia cắt chúng tôi. Nhưng chúng tôi yêu nhau như vậy, sóng gió có lớn đến đâu chắc hẳn không thể chia cách ?