Thế gian loạn lạc, thù trong giặc ngoài đang lăm le xâm lược nước nhà. Ai ai cũng đều sợ hãi. Máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả dòng nước trong xanh. Cây cối làng mạc đều bị bom làm cho nổ tung, đất nước trong tình thế ngày cân treo sợ tóc. Anh chính là một tướng quân nhưng khi nhìn thấy thế giặc mạnh mẽ lại không dám ra trận, bỉ người đời phỉ nhục. Ai mà chẳng quý lấy mạng sống của mình, trừ khi kẻ đó muốn chết, nếu không tại sao lại muốn ra chiến trường khốc liệt kia?
Y vì anh mà không quản nguy hiểm xông pha nơi chiến trường đầy rẫy sự chết chóc. Y yêu anh, yêu đến si mê, yêu đến tan nát cõi lòng, yêu đến nguyện chết cũn không được để anh mất một sợ tóc chính vì thế mà không tiếc mạng sống đưa quân đánh giặc. Người người đều biết thế giặc nay mạnh, dù thắng hay thua cũng không thể rời khỏi chiến trường. Vì độc lập tự do, cũng là vì chính bản thân người y yêu nhất, cuối cùng y cũng hạ quyết định cầm quân diệt trừ quân địch.
Y may mắn thoát chết, giặc tan, đất nước lại một lần nữa trở lại với khung cảnh hoà bình, yên tĩnh. Thế nhưng anh mãi mãi không yêu y? Đến cuối cùng y không tốt ở đâu chứ? Tại sao anh vẫn không thể động lòng mà yêu y?