Cô sống lại sau khi qua đời lúc hai mươi tuổi, hung thủ đẩy cô ra đường ngay trước mắt bao người. Hung thủ ấy ở ngay trong nhà cô, nhởn nhơ vô tư sống. Hung thủ máu lạnh kia, vô tư chiếm đoạt tất cả mọi thứ thuộc về cô, chiếm lấy tình thương của người thân trong gia đình dành cho cô, chiếm cả trái tim của người cô yêu thương nhất. Ai ai cũng bênh vực thủ phạm và cho rằng cô sai hoàn toàn.
Miệng lưỡi dẻo quẹo của cô gái- hung thủ- đã lấy lòng được bao nhiêu người, đẩy nữ chính vào cuộc sống bần cùng, khổ cực. Người phạm tội thì cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, có cuộc sống ấm no sung túc; còn người bị hại phải chịu những đắng cay tủi nhục. Liệu trời cao có mắt để thấy rõ trái ngang mà suy xét thấu tình hợp lý?
Gia đình cô đều bênh vực hung thủ, khiến hung thủ giết người cảm kích rơi lệ, tựa như đóa sen trắng đơn độc mà tinh thuần, nhưng không ai nhìn thấy được nụ cười mỉa mai ác độc của ả. Cơ hội làm lại một lần nữa đã tới, cô muốn đoạt lại gấp bội những thứ thuộc về cô, cô cũng muốn cho kẻ giết người được toàn thế giới an ủi- người đàn bà cướp đi mọi thứ của cô phải nếm trải cảm ơn đau đớn tới tận cùng.