Cẩm y vệ vừa tuyên chỉ xong, Lại bộ thị lang Vương Lương đang quỳ trên đất đã kích động kêu lên “không. Ta muốn gặp Hoàng thượng. Ta bị oan”. “Hừ” tiếng cười nhạt khinh thường vang lên trong tai mọi người “Vương đại nhân, chuyện đã tới mưc này, ngươi còn kêu oa? Vì ngươi ăn hối lộ, làm trái pháp luật, cắn xén lương bổng của tướng sĩ biên quan, khiến mấy vạn tướng sĩ ăn không no bụng, áo không đủ che thân, bị quân địch giết chết. Ngươi dám nói ngươi oan uổng vậy thì đại gian thần Tần Quái sẽ nhảy ra khỏi quan tài nói hắn là trung thần”
Thanh âm sắc bén, Vương Lương nhìn qua, thấy một người mặc cẩm phục, khoác áo choàng mày đen, thân cao tám thước. Hắn đứng ngay cửa, phía sau là ánh mặt trời chiếu xuống làm toàn thân hắn như mạ một lớp vàng, vô cùng chói mắt, cao cao tại thượng khiến người ta ngưỡng mộ. Vương Lương nhìn thấy hắn, thân mình run rẩy, ánh mắt sợ hãi, lắp bắp gọi tên người tới “Lục…Lục đô đốc”. Lục đô đốc, Lục Hoài Khởi, Đông Hán đô đốc.
Hắn tướng mạo tuấn mỹ vô trù lại tự tịnh thân vào cung làm thái giám. Có lẽ vì thế mà tính tình hắn đại biến, vô cùng biến thái, bạo tàn âm độc, thủ đoạn đối phó người khác rất độc ac. Sau khi vào cung, chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi đã đánh bại Tây Hán Đô đốc Lưu Trực vốn rất được sủng ái, trở thành quyền thần được Hoàng đế coi trọng nhất. “Hừ” Lục Hoài Khởi đi đến trước mặt Vương Lương, khóe môi cong lên, cười một cách khinh miệt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.