Ngày mất của bà ngoại, cô trở về sống cùng gia đình, bị chị em ức hiếp đến thảm thương. Cuối cùng, bị cha mẹ bắt nghỉ học để dành lại tương lai cho các chị em còn lại, cô đau lòng mà rời khỏi đó, tự lực cánh sinh, tự nuôi mình khi bước vào ra khỏi nơi mà cô đã lầm tưởng coi là "nhà". Dùng sức mình để sống, quả thật là một điều không hề dễ dàng, nhưng chí ít, cô có thể tránh xa những người vốn đã cực kì chán ghét cô từ hồi mới lọt lòng. Cô cảm thấy, như vậy thực sự là đủ tốt rồi!
Người nhà xem cô như người dư thừa, nhưng ông nội cùng các bạn học mới mà cô quen biết lại vô cùng yêu quý cô, khiến cho cô có động lực hơn khi đối diện với khó khăn thử thách. Hơn nữa, ở phía sau kia luôn có một người đàn ông yêu thương cô, cưng chiều cô đến vô tận. Cô cảm động! Thời khắc được bảo vệ trong bàn tay che chở của anh, cô liền biết, người đàn ông này sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô đến hết đời.