"Đồng Phục Cùng Áo Cưới" của tác giả Lục Dược kể về một cô nữ sinh mang tên Du Thanh Quỳ vừa chuyển đến ngôi trường mới Lục Trung để tiếp tục con đường học vấn của mình. Chỉ sau một ngày, cô đã trở thành tâm điểm chú ý của cả ngôi trường. Nếu phải chọn một hình ảnh để diễn tả cô, thì mặt trời là lựa chọn thích hợp nhất. Cô vừa xinh đẹp, lại còn có tính tình nết na, hiền lành. Cô tỏa sáng hệt như một ánh mặt trời thực thụ.
Tuy nhiên, sau này cô mới biết, thích một người là tự biến mình trở thành một bông hoa hướng dương, luôn hướng về người mà mình yêu thương, luôn mãi ngóng trông theo ánh mặt trời của chính mình. Cô tình cờ gặp Thời Diệu vào thời điểm không ngờ nhất, thế nhưng người ấy lại trở thành người đồng hành cùng cô suốt quãng đường đời còn lại, cho đến khi đầu bạc răng long.
Một ngày, trong phòng ngổn ngang mấy bức tranh, Thời Diệu đè cô lên giá vẽ, cắn tai cô rồi thì thầm: "Thật trùng hợp, cậu cũng là ánh mặt trời của mình." Ngay lúc ấy, cô biết rằng mình đã không thể thoát khỏi con người này được nữa. Từ ở sân trường cho đến ra ngoài xã hội, từ lúc mặc bộ đồ đồng phục học sinh đến lúc khoác lên mình chiếc váy cưới tinh khiết thật đẹp. Cậu là bạn, cũng là ánh mặt trời của mình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.