Nơi mà hắn không phải lúc nào cũng phải vùi đầu vào công việc lẫn việc học tập mệt nhọc nặng nề, không phải chỉ cân bằng sự nghiệp, cân bằng tình yêu của mình. Nơi mà chính hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay. Huống chi, hắn chỉ là 1 người bình thường, tay trắng trừ gia đình ra thì không a trong cái xã hội quèn này chấp nhận hắn nữa. “Haha...có lẽ quá muộn rồi, nhưng từ nay con hứa, con sẽ ngoan, tiếp tục học đại học nghe lời ba mẹ !” Dần dần, đôi mắt dấy lên được ngọn lửa của hi vọng
Bởi vì hắn yêu thương, hắn luôn luôn muốn thấy nụ cười hạnh phúc nhất của người mình thương. Nói thật đấy, chỉ như vậy thôi đã đủ rồi. Cho nên, Đạt nhanh chóng đứng dậy , phủi bụi trên người mình, cố gắng mỉm cười thật tươi để đời lại đẹp. Hít sâu một hơi rồi một đường chạy thẳng về phía trước. Một đường tìm kiếm tới tương lai của mình. Cậu tới bãi đậu xe. Cậu nhanh chóng đi vào bãi và tìm kiếm con xe của mình
Cậu ta tìm tới chiếc xe máy của mình , ngồi lên lấy chìa khóa ra cắm vào bên trong khởi động, dẫn xe ra và trả tiền cho anh giữ xe ra khỏi bãi. Rồi khởi động xe máy và một đường chạy về nhà. Vốn cậu muốn làm một đứa con ngoan khi trở về, cố gắng làm việc và báo hiếu. Có điều….ông trời đã không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào nữa rồi. Một chiếc xe tải lớn đang trên đường lao thẳng tới hướng xe của cậu với tốc độ nhanh chóng !!!. “ẦM!!!” Một tiếng va chạm to lớn vang lên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.