Tiếng nói trầm thấp xa lạ khiến y giật mình hoảng hốt. Diểu Đông buông cánh tay ngồi dậy, lảo đảo quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia. Sự khó chịu trong đầu còn chưa tan biến hết, mà ánh dương quang kia quá mức chói mắt. Người kia ngồi nghịch hướng ánh sáng nên không nhìn rõ mặt, mông lung chỉ nhìn thấy khóe miệng hắn tồn đọng nét cười như có như không .
Bọt nước rơi xuống mu bàn tay, cảm giác lạnh lạnh khiến y cúi đầu, thấy tấm ván gỗ đã ướt sũng. Ký ức chậm rãi hiện về, Diểu Đông lúc này mới nhớ là mình vì muốn cứu một đứa bé nên nhảy xuống nước, đáng tiếc kỹ năng bơi không tốt, nên bị dòng nước cuốn lấy, suýt chết. Sau khi chìm vào dòng nước hôn mê nên xảy ra chuyện gì y hoàn toàn không biết, bất quá hiện tại êm đẹp ngồi ở chỗ này thì đại khái có lẽ nam nhân trước mắt đã cứu y .
Đôi mắt từ từ thích ứng với ánh sáng, đường nét hình dạng của người kia cũng chậm rãi hiện rõ lên. Mi mục phổ thông, đôi mắt phổ thông , nét mặt phổ thông khắc họa những vết tích tang thương của thời gian, niên kỉ khoảng bốn mươi, thanh y trường bào, lười biếng ngồi, động tác bình thường nhưng lại lộ ra vị đạo ưu nhã không thể nói rõ. Người này quả là đẹp đến động lòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.