Hôn nhân không phải là một đích đến, mà nó là cả khoảng trời cần vun đắp từ yêu thương. Hạnh phúc không phải là một điểm đến, mà nó là hành trình mà chúng ta cần phải theo đuổi đến hết cuộc đời. Trên con đường chạy theo hạnh phúc sẽ không có điểm dừng chân, bởi vì nếu như dừng chân, hạnh phúc sẽ chạy đi mất, rời khỏi chúng ta, nhanh thật nhanh.
Có những người chấp nhận bỏ rơi tình yêu để đến với những giấc mộng viển vông ngoài tầm với. Chạy theo lời mời gọi đầy cám dỗ, say mê một đóa hoa kiêu sa, đến khi mệt mỏi, quay lại nơi được gọi là "nhà", tất cả chỉ còn là một mảnh lạnh lẽo, lạnh đến vô hồn! Không cố gắng giữ gìn hạnh phúc, cho dù là yêu sâu đậm đến mấy, hạnh phúc cũng sẽ bỏ ta mà đi.
Mệt mỏi không? Có, rất mệt mỏi! Quay lại đi? Quay lại? Về nhà! Về nhà? Đúng vậy! Nhà đâu còn gì để trở về? Hối hận không? Có, rất hối hận! Nếu như biết trước sẽ khổ sở như vậy, sẽ chẳng ai dại dột mà để vụt mất tình yêu. Nếu biết tình yêu được gom nhặt từng chút một ở trong mảng kí ức, sẽ chẳng ai dại dột mà lãng quên. Người ta nói có không giữ, mất đừng tìm. Con đường cùng là con đường dẫn đến sự chia tay.