Nhìn gói đồ nhỏ của chúng, hẳn bên trong cũng không có quần áo dày dặn gì, ta phải tranh thủ thời gian còn sớm, đến tiệm cầm đồ chọn mua hai bộ dày dặn về, cũng không biết chúng có chịu mặc áo bông cũ của người khác không.
Quần áo mới ta mua không nổi, một chiếc áo bông t.ử tế cũng phải tốn ba lượng bạc, hồi ta rời khỏi Hầu phủ tổng cộng chỉ được cho mười lượng, mấy năm nay chắt bóp chi tiêu, vẫn còn lại tám lượng, không thể dốc hết ra để mua áo bông cho chúng, ta còn định dành tiền cho Hằng Ca Nhi tiếp tục đi học tư thục.
Thấy ta sắp đi, Hằng Ca Nhi cuống quýt, nó tức giận nói: "Người đi đâu? Chẳng lẽ ngay cả người cũng không cần chúng con nữa? Con biết ngay mà."
Thấy nó hiểu lầm, ta vội vàng giải thích: "Con hiểu lầm rồi, ta muốn đi mua cho các con mỗi đứa một bộ áo bông để thay đổi, các con còn cần mua gì nữa thì cứ nói với ta, ta tiện đường mua về."
Hằng Ca Nhi vốn muốn nói là có, nhưng nó nhìn căn nhà trống trải không có gì của ta, thở dài một hơi: "Đừng mua nữa, mẫu thân chắc cũng không có tiền, những năm qua người vẫn sống ở đây sao?"
Ta xoa đầu nó, giọng nói nghẹn lại: "Đúng vậy! Mẫu thân con không có bản lĩnh, chỉ có thể ở đây thôi."
Hằng Ca Nhi nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi: "Nhưng Tổ mẫu nói, khi người rời khỏi phủ, bà ấy đã cho người rất nhiều tiền, người vì tiền nên mới bỏ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-vang-trang-sang-cung-chieu-roi-ta/5021261/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.