Thế giới này, liệu có thật sự tồn tại thứ tình cảm bất diệt hay không? Hay chỉ là một sự mông lung không rõ ràng? Tình yêu là một loại tình cảm không chân thực, nó không hiện hữu trong đôi mắt, mà phải dựa vào sự cảm nhận của đối phương. Tình yêu, thật sự là giống như một liều thuốc độc, điều khiển lý trí của con người, khiến con người ngày càng bám sâu vào trong đó.
Nó và hắn chính là minh chứng cho cái thứ tình cảm mãnh liệt như thế. Hai con người, vốn nghĩ khoảng cách sẽ là rất xa vời, vậy mà, họ cứ ở cạnh nhau, giống như là số mệnh vốn dĩ đã an bài từ trước. Thứ gì là của mình thì sẽ mão mãi là của mình. Cho dù có ngàn trùng xa cách, nó vẫn sẽ tự động tìm đến. Còn nếu không, cho dù có cố gắng cưỡng cầu cũng chỉ là sự vô dụng.
Gửi tình yêu thương vào cánh gió, biến yêu thương thành những mầm non cần được tưới tiêu, vun đắp tình yêu bằng tất cả những sự chân thành mà mình có. Hạnh phúc, không cần quá cầu kì, thực sự chỉ cần đơn giản là như thế.
Họ sẽ yêu, là yêu hết mình! Thứ tình cảm này, họ sẽ thật trân trọng nó, nhất định sẽ trân trọng bằng cả trái tim. Bởi vì, họ chính là của nhau.