Em cứ nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất, được cùng anh nắm tay nhau tiến vào lễ đường, cùng anh ở chung một chỗ, cùng anh già đi, không muộn phiền, không đau đớn, chỉ có nụ cười rạng rỡ mãi trên môi. Nhưng cho đến một ngày, em chợt nhận ra, khoảng cách giữa em và anh thật xa. Anh là bầu trời cao vời vợi, còn em chỉ là một hát cát nhỏ ẩn mình nơi sa mạc rộng lớn, chẳng thể nào ước nguyện được đứng cạnh anh...
Có lẽ, yêu chính là một sự trải nghiệm. Cô gái đó đã biết yêu, yêu rất chân thành. Cô gái đó đã hạnh phúc, hạnh phúc thật nhiều. Nhưng cô gái đó, đớn đau nhận lại cũng thật không có cách nào có thể so sánh được. Nếu biết trước là sẽ kết thúc như vậy, sẽ chẳng có ai muốn bắt đầu. Nếu biết trước con đường đầy rẫy những chông gai như vậy, nên sớm kết thúc. Đó chính là một sự giải thoát hoàn mỹ nhất. Anh đã từng là tất cả, có thể sau này cũng vẫn vậy. Nhưng em sẽ tận lực che giấu, để anh không cảm thấy chán ghét em nữa, để em có thể thực hiện một cách nhẹ nhàng nhất, bước ra khỏi cuộc sống của anh. Hoa có đủ nắng, hoa sẽ nở. Em không còn anh, em sẽ tàn. Cuộc sống, vốn dĩ luôn tồn tại sự chia ly.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.