Mấy người bạn chơi bài lập tức im bặt, mắt to trừng mắt nhỏ, chờ cảnh sát cho họ đi.
“Được rồi, mấy người không có chuyện gì thì về đi. Chúng tôi có chút việc cần hỏi Trương Trí Tuệ.” Lý Giai Trinh vẫy tay, mọi người lập tức tản ra.
Đứng trước quầy thu ngân, trên mặt Trương Trí Tuệ đã viết rõ 3 chữ “có vấn đề”.
“Anh chắc là nhận ra người này nhỉ? Em trai của anh đó.” Lý Giai Trinh lấy bức ảnh của Trương Trí Cường ra, kề sát vào trước mặt Trương Trí Tuệ. Trương Trí Tuệ lập tức mềm nhũn chân, vội vàng vịn lấy quầy thu ngân, run rẩy gật đầu.
“Chúng tôi đã tìm thấy xác của anh ta. Nghe nói trước đây anh ta là người quen của anh phải không?” Từ Chí tiếp lời, vẫn giữ vẻ mặt không nghiêm túc.
Văn Văn vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, Từ Chí mới đứng thẳng người lên.
“Đây là em trai tôi. Cậu ấy có chút vấn đề về trí tuệ. Năm ngoái… năm ngoái tôi đã không gặp cậu ấy nữa rồi.” Trương Trí Tuệ lắp bắp, ánh mắt láo liên, dễ dàng nhận ra anh ta đang nói dối.
“Trương Trí Tuệ, nếu anh hợp tác điều tra, chúng tôi có thể xem xét giảm nhẹ hình phạt cho anh. Nhưng nếu anh cứ ngoan cố, tình hình sẽ chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.” Lý Giai Trinh đặt bức ảnh lên quầy thu ngân, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trương Trí Tuệ.
Văn Văn đang ghi lại từng lời nói của Trương Trí Tuệ vào sổ.
“Tôi… tôi biết… không thể trốn thoát, nhưng tôi không phải là kẻ chủ mưu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-duoc-roi-ho-linh/4629680/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.